Bài dự thi số 14: ICAR trong tôi – Phạm Hoàng Tuấn
Bài dự thi số 14: ICAR trong tôi
Họ và tên: Phạm Hoàng Tuấn
Bộ phận: Phòng kinh doanh.
Tâm sự cùng tôi……
“Người đồng hành kế bên, không phải người yêu nhưng giúp ta yêu thêm công việc.”
Năm ấy còn ngồi trên ghế nhà trường, khi đọc được câu nói ấy, cậu nhóc shipper trong đầu vẫn mơ hồ, tự hỏi rằng : “Những người đồng nghiệp có thật sự giúp mình yêu thêm công việc không?”. Cho đến ngày hôm nay, khi đọc đề bài “ICAR trong tôi”, tôi cứ nghĩ tới nghĩ lui, vò đầu bức tai mãi không nghĩ nỗi mình sẽ viết về cái gì, đến tối hôm đó nhắm mắt lại, thầm nghĩ xem : “ICAR trong mình là gì được chứ” thì bất ngờ thay, hình ảnh những người anh, người chị, người em của tôi trong công ty cứ lần lượt hiện ra trong suy nghĩ. Bất giác tôi bật cười và hiểu ra được cuối cùng thì ICAR trong tôi là những gì rồi… Cái đặc biệt của ICAR là không có khoảng cách, mọi ngừoi đối xử với nhau như thể là một gia đình, chính sự đoàn kết ấy như một sợi dây càng lúc càng trói chặt tôi với công việc này. Tôi còn nhớ vào một buổi sáng tháng 2, nhận được mail mời phỏng vấn của ICAR VIỆT NAM, lúc đó tôi vui đến nỗi chụp lại màn hình gửi cho bạn bè, gia đình khoe rằng tôi đã được mời phỏng vấn rồi, sắp được đi làm rồi. Đến hôm phỏng vấn, người đầu tiên tôi gặp là anh Trung, tôi nhớ rất rõ phòng của anh lúc đấy còn nhỏ xíu, chất đầy hàng. Lần đầu tiên gặp, tôi cảm nhận được sự nhiệt huyết, máu lửa vô cùng từ sếp và vô thức nó ngấm vào tôi lúc nào chẳng hay. Cho đến ngày nhận việc thì tôi càng bất ngờ hơn khi thấy sự nhiệt huyết ấy không phải chỉ có mỗi sếp có, mà mọi người đều như vậy, ai nấy cứ như là đá chung kết vậy, hì hục và năng lượng đến lạ thường. Đến ngày hôm nay vẫn vậy, vẫn cái nguồn năng lượng vĩnh cửu của mọi người luôn tiếp cho tôi thêm động lực để tôi yêu cái nghề này hơn. Không dưới một lần tôi đã từng gây thất vọng, không dưới một lần tôi chán nản và muốn bỏ cuộc; nhưng bạn biết đấy, người ta vẫn thường lùi lại khi lấy đà và mọi người luôn truyền cho tôi ngọn lửa để tôi tiếp tục cố gắng. ICAR trong tôi hiện lên là người ASM lúc nào cũng hằn hộc với tôi trước mặt mọi người, nhưng phía sau vẫn luôn âm thầm ủng hộ và hỗ trợ cho tôi sau những sai lầm mà tôi vấp phải, dạy cho tôi ngày một trưởng thành hơn. Là những người anh Hùng, Việt, Minh, Thăng, Thuận, Cường đã dìu dắt sự non trẻ trong nghề của tôi, là những thằng Đạt, Hoàng luôn an ủi, động viên và cùng tôi lớn lên trong công việc từng ngày. Là các chị Quyên, Ngân, Thảo, Hiệp, Quỳnh Anh luôn chăm sóc, giúp đỡ cho thằng em chuyên gây hoạ này. Là hậu phương vững chãi với những người anh em Kỹ Thuật và Kho vẫn luôn support cho tôi hết sức có thể để tôi an tâm “đương đầu” với cả thế giới ngoài kia. Là động cơ vĩnh cửu Đình Trung luôn đặt niềm tin ở tôi và dạy cho tôi biết cách để trở thành số 1. Là người thuyền trưởng Trần Quốc Thắng với ngọn lửa bất tận dẫn dắt mọi người vượt qua “Đại Hải Trình” đầy khốc liệt này. Chính những con người ấy đã gạt bỏ mọi tiêu cực trong tôi và làm cho tôi cố gắng hơn, trưởng thành hơn và đặt biệt khiến tôi có một lòng tin mạnh mẽ để tôi không bao giờ muốn bỏ cuộc. Tôi trong ICAR chỉ là một viên gạch nhỏ trong một thành trì vững mạnh, nhưng ICAR trong tôi là 1 niềm đam mê cháy bỏng, là tuổi trẻ, là những con người tôi yêu quý nhất. Cảm ơn mọi người vì là một phần tuổi trẻ của em.