Bài dự thi số 19: ICAR trong tôi – Phan Thị Huế
Bài dự thi số 19: ICAR trong tôi
Họ và tên: Phan Thị Huế
Bộ phận: Phòng kinh doanh.
“Ngày 15/9/2019…
Huế ơi, như đã hẹn, hôm nay cậu lên công ty để chúng mình sắp xếp lịch phỏng vấn nhé…”
Những ngày tháng chín của bốn năm trước, em đã bén duyên với ICAR bằng một bức mail hẹn phỏng vấn đơn giản như thế.
Bắt tay vào công việc khi mà xung quanh chỉ có chưa đến mười đồng nghiệp. Sếp thì thường xuyên đi công tác, không có người hướng dẫn, không có tài liệu hỗ trợ, không có hàng hóa để sờ mó, để tìm hiểu. Sau lưng là tường, trước mặt là máy tính . Em – một nhân viên nhà nước cả ngày chỉ biết báo cáo, công văn, cấp phép, thu hồi… lần đầu tiên bén duyên với công việc kinh doanh đầy thử thách. Đã có lúc em hoang mang giữa tiếp tục hay buông bỏ, giữa dừng lại hay cố gắng, và trong quá chừng chọn lựa rối bời ấy, những người đồng nghiệp đã luôn bên cạnh hỗ trợ, động viên, tạo niềm tin để em quyết định ở lại nơi đây, chọn gắn bó với công việc này với bao nhiêu là những thứ lần đầu tiên va vấp…
Lần đầu tiên, em thấy lỗi sai của mình lại bị chịu trách nhiệm bởi những người không thân thuộc. Đó là lúc em phụ trách hỗ trợ cho một khách hàng lớn của công ty, nhưng lại sơ suất để xảy ra sự cố làm lỡ dở cả công việc của họ. Tất nhiên, sếp đã không quên “nổi trận lôi đình” với em ngay trước cả bao nhiêu là đồng nghiệp. Hôm đó là một ngày đẹp trời, nắng đã bớt vàng nhưng vẫn hồng thêm đôi chút, còn em thì lòng nổi bão và nước mắt ngắn dài thì thi nhau lăn trên má. Em phi xe thật nhanh về nhà và quyết tâm: “Em sẽ chuyển công ty khác, Hà Nội này có thiếu chỗ cho em xin việc đâu cơ chứ!!!”. Nhưng rồi người nói vốn nhanh quên. Bao nhiêu lần làm sai, bao nhiêu lần khách mắng, bao nhiêu lần thề thốt nghỉ việc rồi cũng vu vơ theo gió bay mất. Hoá ra không phải em thật tâm muốn nghỉ, mà là em đã xác định gắn bó với nơi đây mất rồi.
Cũng lần đầu tiên em cảm nhận được, ICAR 2 tuổi đang đứng trước thử thách của hành trình trưởng thành và phát triển. Đó là lúc sóng gió thương trường bắt đầu bủa vây. Bỗng nhận ra một lẽ tự nhiên mà chưa bao giờ em thấy đúng như thế, đó là đoàn kết luôn là sức mạnh. Rằng không ai trong tất cả chúng ta làm tốt được như khi chúng ta đồng lòng, và phải là đồng lòng không ích kỉ. Bởi vì nếu riêng rẽ, chúng ta chỉ là một giọt nước, còn đồng lòng, chúng ta là đại dương.
Và còn biết bao lần đầu tiên hay ho và đặc biệt như thế: lần đầu tiên cả công ty du lịch ngay trong cơn bão, cứ tưởng đó là chuyến đi thất bại nhưng hóa ra lại nhiều kỉ niệm vô cùng, lần đầu tiên em cùng team mình vinh dự đứng trên bục vinh danh nhân viên xuất sắc, lần đầu tiên nhận ra mình đang trên một con thuyền mà có hai vị thuyền trưởng luôn ngày đêm tận tụy với công việc, mộc mạc mà chân tình, thẳng thắn mà bao dung, luôn tìm ra cách tháo gỡ những khó khăn vướng mắc, tìm ra những cách làm mới để giúp cho nhân viên của mình không tiếp tục mắc sai sót thay vì chỉ trích quy tội. Cũng lần đầu tiên, em cùng đồng nghiệp được hòa mình trong ngày hội kỉ niệm 5 năm thành lập công ty cùng với bạn bè và đối tác trên cả ba miền đất nước. Hãnh diện và tự hào biết bao.
Cứ như thế… như thế…, em cùng sếp, cùng các anh chị em đồng nghiệp đã trải qua những vui buồn, phấn khởi, những khó khăn cùng ICAR. Và nếu nơi này là một cây xanh to lớn, thì những năm tháng ấy em như một mầm nhỏ được nuôi dưỡng và bảo vệ, đưa lên tán cây cao để trải nắng, trải gió trở nên rắn rỏi, để bây giờ tự tin làm việc, mạnh dạn cống hiến. Em và cả những đồng nghiệp ở nơi đây được hướng dẫn, được chỉ dạy, để ngoài thế mạnh trong khả năng của mỗi người , ai cũng tự tin sẽ hoàn thành tốt nếu có nhận trách nhiệm ở bất kì một vị trí nào dù không phải sở trường. Em có thể trở thành rễ, để tìm nước, tìm chất, tìm nguồn khoáng, để bám chặt, bám sâu vào đất, để sự phát triển luôn vững chãi. Em cũng có thể trở thành thân, để đứng thẳng trước bão giông, để nâng lá, đỡ cành. Em cũng có thể lại là mầm xanh, để được vươn ra đầu gió đầu sương, để mạnh dạn đương đầu chiến đấu và lại tiếp tục lớn. Mỗi bộ phận đều gánh vác một trách nhiệm, nhưng tất cả đều luôn là một khối thống nhất không tách rời, để phát triển bền vững, để chúng ta cùng chinh phục thế giới, để dù 5 năm, 10 năm hay 20 năm nữa, trên mỗi bước đi ICAR đều để lại những giá trị thật nhất cho khách hàng, những sự quan tâm tốt nhất với người lao động và những sự sẻ chia lớn nhất với cộng đồng. Đó chính là vũ khí lợi hại, mà các đối thủ đã phải dè chừng và “nể “ nơi đây rất nhiều, và có lẽ cũng là mục tiêu mà khi thai nghén ICAR, các sếp của em đã không ngừng nghĩ tới.
Em đã đọc được đâu đó rằng: “Tuổi trẻ cho người ta cái sức mạnh và lòng tin để đinh ninh rằng sự lựa chọn của mình là đúng”. ICAR là một sự lựa chọn mà em luôn thấy tự tin nhất. Nơi đây vốn dĩ mới là một đoạn trong cả cuộc đời dài đằng đẵng của em, một đoạn ngắn ấy nhưng ngọt ngào như tình đầu khiến em nhớ mãi, lưu luyến không thôi, là một đoạn kí ức thanh xuân tươi đẹp mà em muốn nhớ suốt trong đời. Em sẽ để đó là cuốn phim hay nhất, ý nghĩa nhất để mỗi khi tua lại, em thấy tự hào vì tuổi trẻ của mình đã được làm việc và cống hiến, được chơi, được cháy hết mình vì một tập thể.
Sự xuất hiện của chúng ta và ICAR trên thế gian này là tất cả những gì tuyệt vời nhất. Sứ mệnh rồi cũng sẽ hoàn thành, giấc mơ chưa thành hiện thực thì mình sẽ mơ giấc mơ lớn hơn. Hoa rồi sẽ nở, gió rồi sẽ đong đầy, và nếu dám mơ, chúng ta nhất định sẽ chạm đến giấc mơ của mình./.